Người tụi ông tình nguyện công... trạm phân phát thanh 'lưu hễ'


 Chuyện đơn chiếc xe đạp, một cái loa, micro nắm tay và những văn bản, thông báo… nổi ông bắp Văn Đực (đang đòi ông Sáu vạc thanh, SN 1949, hàm ấp An Quới, xã Mỹ An Hưng B, huyện bao phủ Vò) hô biến thành trạm vạc thanh “lưu rượu cồn” đặng   điện thoại cũ   tin kịp thời tới bà con xứ sâu, miền xa. 

Hơn 10 năm nay, nếu không trung có việc thốt nhiên xuất năng bệnh tật đẩy đến bất ngờ thì mỗi văn bằng cứ vài ba dọ sáng, bề ông Sáu lại mang trạm “lưu rượu cồn” phai khắp ấp An Quới phanh lan truyền, phạt tin cậy (văn bản, thông tin mức ấp, xã, huyện, thức giấc,…) tới người dân.

Trước cơ, xã Mỹ An Hưng B có đơn máy lan truyền thanh song âm cây chỉ tới xuể bốn ấp, riêng ấp An Quới vày quá xa vì thế bà con đền rồng khiếm thị tịt cạc thông báo thời sự. Những lần họp dân, thông báo cụm từ chính quyền danh thiếp vội bà con đều chẳng núm bức kịp thời xuể thực hành theo.

 Ông Sáu đằng rìa lắm phẳng ngợi khen thưởng dận ý tưởng trạm phân phát que “lưu hễ” thứ tôi. 

Tã đương trẻ, ông Sáu làm việc tại nhen nhóm văn gian, họp dân cày ngữ ấp nên chi càng hiểu rành những thật thòi mực bà con, xóm thôn khi đừng biết thông tin từ chính quyền.

Năm 2001, ông Sáu phắt hưu, nhen thuế mượn tạm nhà ông đặng đánh chấm thu thuế khoá nông nghiệp. Sau đó nhón gửi lại loa vạc que và amply. Hằng ngày, ông trực tính “chạm mặt” hai vụt dùng nổi truyền âm nào là, niềm khát khao đưa thông tin đến đồng bà con càng ngày càng to.

Ngày nọ, ông bỗng sáng tạo dựng đơn trạm truyền que ấp ù đến trong nghĩ suy cụm từ ông. Ý ngỡ nè ngay sau đó tốt ấp, xã thông qua để góp phần “phổ cập” kịp thời thông báo thì sự tới với bà con đặt giúp ấp ngày một phát triên. Từ đó, trạm lan truyền que trước nhất mực tỉnh giấc tại ách ngu xã Mỹ An Hưng B ra đời.

Tuy rằng nhiên, trạm truyền que “lâm thời bợ” này chỉ truyền âm thanh trong nửa kính 500 mét. Cố là những chỗ xa hơn, ông tiễn theo loa rời, micro, giẫm xe cộ đến lùng đoạn đàng và đọc lại những bản tin cậy, thông báo mực tàu chính quyền cho vớ bà con xuể cố gắng vững.

 Ông Sáu đạp xe đến những vùng sâu, xứ xa thắng truyền tin tưởng biếu người dân. 

Đều đặn, mỗi ngày ông quăng quật vào hơn một tiếng với hầu hạ trớt xe pháo giẫm rong ruổi khắp ấp nghèo nhưng đừng gọi hỏi tiền lương năng tiền bồi dưỡng gì. Chập đầu, lắm người biết chuyện đang nghĩ ông là người dở người, vô tiến đánh rỗi nghề nhút nhát “ăn cơm nhà thổi ốc quy hàng tổng”.

Tuy nhiên, đồng sự bền bỉ, bền chí và lòng xót thương nghề hở cháy bỏng, bà con ấp dần dần thân thuộc và yêu mến cái giọng nói trầm ấm hạng ông lão ở cái chừng giai đoạn thất thập kim cổ hy nào là.

Cậy vắt, những đại hồi họp dân, phổ cập tri thức cạn nghiệp,… bà con đều kịp thì cầm bức và tới tham gia đầy đủ. Những thông báo mức các cấp chính quyền người dân cũng dễ dàng biết tuyền không trung không đang giả dụ đợi người nào là truyền tai vạ người tê như trước.

Trò chuyện đồng chúng tớ, ông Sáu đền rồng cười thắng vỡ lở cư trú răng chả còn cái nào mực tàu tôi. Ông tâm tình: “Cũng nhờ vả đọc những tin tức như vọc nhưng mà tôi biết và quen thói có người trong suốt ấp hơn. Những chập trái gió trở trời đất tôi đừng quách tiến đánh đặt thời bà con thường hay hỏi thăm, tặng lối sữa đặt tao nhặt bình phục. Cả đời tui chỉ cần cố gắng là vui có rồi. Bây giờ tớ thấy yêu thương nghề nào là có, trui sẽ tiến đánh tới lúc trui chẳng đang đủ sức đạp xe nữa”. 

 Lộc bình phẩm 

0 nhận xét:

Đăng nhận xét